Tất cả bắt đầu từ Evelyn Nesbit, cô gái nghèo vùng Florence sinh năm 1884. Khi người cha là luật sư đột ngột qua đời năm 1895 và gia đình khánh kiệt, mất nhà, 3 mẹ con cô phải chuyển đến Philadelphia.
Luật lao động trẻ em chưa tồn tại ngày đó, khiến ba người họ đều được làm nhân viên bán hàng tại Wanamaker’s Department Store, bách hoá đầu tiên của Mỹ, bên cạnh Tòa thị chính.
Cô bé Evelyn 14 tuổi lọt vào mắt xanh một nữ hoạ sĩ, người đã đề nghị trả tiền để làm mẫu vẽ cho mình. Evelyn kiếm được một USD cho 5 giờ làm mẫu của mình, được giới nghệ sĩ biết tiếng và thuê tạo dáng ngày càng nhiều.
Khi tiền bắt đầu đổ về đều đặn hơn, Evelyn nghỉ việc tại bách hoá để làm người mẫu toàn thời gian. Cô nhanh chóng nổi danh, liên tiếp được mời chụp ảnh chân dung, áp phích và kính màu.
Năm 1900, bà Nesbit cùng các con rời Philadelphia đến New York tìm kiếm công việc tốt hơn. Trong khi mẹ đang loay hoay với sinh kế ở vùng đất mới, Evelyn đã được mời làm người mẫu trong giới nhà giàu của New York, nhờ vào các thư giới thiệu của "giới hâm mộ" cô ở Philadelphia.
Trong vòng vài tháng, gương mặt của cô xuất hiện trên các trang bìa của tạp chí, bưu thiếp và đồ lưu niệm. Evelyn trở thành người mẫu New York được săn đón nhiều nhất trong thập kỷ.
Nhưng việc làm người mẫu đòi hỏi nhiều giờ ngồi yên trong các studio ngột ngạt khiến cô cảm thấy mệt mỏi. Thiếu nữ thuyết phục mẹ cho thử vai cho các buổi biểu diễn trên sân khấu ở khu nhà hát mới nổi dọc theo Broadway, gần Quảng trường Thời đại ngày nay.
Tháng 7/1901, Evelyn trở thành người hát hợp xướng, công việc có một chút tai tiếng về trang phục mạo hiểm và những bữa tiệc đêm khuya. Màn trình diễn của cô trên sân khấu đã thu hút rất nhiều người ngưỡng mộ. Evelyn được mời đến những bữa tiệc trưa của tầng lớp thượng lưu. Tại đây, cô gái 16 tuổi đã gặp Stanford White, hơn cô 32 tuổi, kiến trúc sư thành danh, và cũng là gã phong tình khét tiếng.
White khi đó là một trong "bộ ba kiến trúc sư lỗi lạc đi đầu trong phong trào kiến trúc Beaux-Arts". Ông đã thiết kế nhà cho các khách hàng giàu có cũng như các tòa nhà đô thị, nhà thờ cúng và di tích như Cổng quảng trường Washington của Thành phố New York. Một trong những tác phẩm nổi tiếng nhất của White là Square Garden - "tòa nhà thống trị đường chân trời" với 32 tầng nhà và sảnh chính với sức chứa hơn 8.000 người.
Stanford White thích sưu tập những thứ quý hiếm và đắt tiền và gặp gỡ phụ nữ xinh đẹp. White để ý tới Evelyn, bắt đầu bằng việc gửi tặng cô những món quà, lời ca tụng có cánh và tiền để hỗ trợ gia đình cô. White có quyền lực và Evelyn rất tự hào vì sự quan tâm này. Ban đầu, ông ta đảm nhận vai trò cha nuôi, gửi cô đến nha sĩ và hỗ trợ tài chính cho mẹ cô. Ông ta đảm bảo, sự ưu ái là hoàn toàn trong sáng.
Trong những tháng sau, White chiếm được sự tin tưởng của bà mẹ bằng cách trả tiền để gia đình Evelyn chuyển vào căn hộ ở Wellington, khách sạn đắt đỏ bậc nhất thành phố thời đó. White cũng sắp xếp cho em trai của Evelyn theo học tại Học viện Quân sự Chester.
Ông đã thuyết phục và trả tiền cho chuyến nghỉ dưỡng của mẹ Evelyn để bà về Pittsburgh thăm bạn cũ. Trước khi đi, người mẹ căn dặn con gái "tuân theo tất cả những gì ông White nói".
Ngay sau khi mẹ cô rời đi, Evelyn được mời đến dùng bữa tại căn hộ riêng của White và thức dậy sáng hôm sau khi trinh tiết đã không còn. Ông hứa sẽ không nói cho ai biết chuyện gì đã xảy ra, đặc biệt là mẹ cô.
Mối quan hệ giữa hai người tiếp tục trong một thời gian, nhưng chẳng bao lâu, Stanford White chuyển sang chinh phục những cô gái ngây thơ khác.
Cô cay đắng trở về với nghiệp diễn xuất và như mọi khi, luôn được hàng tá đàn ông theo đuổi. Trong số này, có nam tước Harry Thaw, đến từ Pittsburgh, người thừa kế của ông trùm ngành than và đường sắt với khối tài sản lên tới vài chục triệu USD vào thời điểm bây giờ.
Thaw ngoài 30 tuổi, tóc đen và khuôn mặt trẻ thơ. Anh ta bị vẻ đẹp của Evelyn ám ảnh khi lần đầu xem cô diễn vở The Wild Rose và trong năm tiếp theo, Thaw đến Broadway để xem đi xem lại nó hơn 40 lần. Khi một người bạn sắp xếp một buổi gặp mặt với Evelyn, Thaw đã sử dụng tên giả và mang đến cho cô cơn mưa quà tặng và tiền bạc, nữ trang trước khi tiết lộ danh tính thật.
Thaw sớm cầu hôn, song liên tục bị Evelyn từ chối. Thaw nổi tiếng là người bị ám ảnh bởi tầm quan trọng của trinh tiết với phụ nữ, do đó Evelyn cảm thấy cắn dứt, không thể cưới anh nếu không thừa nhận những gì đã trải qua với "người cha hờ" Stanford White.
Trong thời gian này, Evelyn đã trải qua một cuộc phẫu thuật cắt ruột thừa, nhưng Thaw luôn nghi ngờ rằng thực chất là một vụ phá thai. Đầu năm 1903, khi Evelyn bình phục sau ca phẫu thuật, chàng triệu phú đã sắp xếp để cô và mẹ cô cùng anh thực hiện một chuyến du lịch dài ngày ở châu Âu.
Anh ta đưa họ vào cuộc hành trình kỳ lạ và khó khăn, di chuyển với tốc độ chóng mặt bị dồn nén bởi ức chế và nghi ngờ của anh ta. Người mẹ yêu cầu dừng chuyến đi và bà được đưa về Mỹ. Trong khi đó, đôi trẻ lên đường đến Paris.
Cuối cùng khi ở một mình với cô ấy, Thaw một lần nữa cầu hôn Evelyn. Cô lại từ chối. Phát điên vì thất vọng, Thaw yêu cầu được biết lý do và dùng nhiều giờ để chất vấn gắt gao về chủ đề mối quan hệ của cô với đàn ông. Evelyn cuối cùng thừa nhận trong nước mắt những điều xảy ra tại nhà vị kiến trúc sư khi mới 16 tuổi. Thaw gần như hoá điên, đổ lỗi cho mẹ cô khi giao con gái cho gã Sở Khanh khét tiếng.
Thaw tiếp tục giày vò Evelyn bằng chuyến du lịch chóng vánh của họ đến châu Âu, dắt cô đến thăm các địa điểm mang tính biểu tượng về trinh tiết phụ nữ.
Cặp đôi tiếp tục cuộc hành trình, đến lâu đài Katzenstein ở Đức. Ở đó, Thaw bộc lộ bản chất rõ ràng hơn. Trong hơn hai tuần, anh đánh đập cô bằng roi và nhiều vụ tấn công tình dục. Khi giai đoạn hưng cảm qua đi, anh ấy trở nên hối lỗi và lạc quan và vẫn có ý định kết hôn với cô ấy.
Evelyn khao khát được đảm bảo an toàn tài chính. Thaw đã theo đuổi cô trong bốn năm và dù đôi khi có hành vi đáng khinh bỉ và kỳ quái, khả năng mang lại một tương lai an toàn và lối sống xa hoa của anh vẫn vô cùng hấp dẫn. Cuối cùng, cô cũng đồng ý làm vợ anh.
Họ kết hôn ngày 4/4 năm 1905. Evelyn mặc một chiếc váy chồng chọn, màu đen và về dinh thự của gia đình Thaw ở Pittsburgh.
Nhưng người chồng ngày càng bị ám ảnh bởi gã kiến trúc sư. Anh ta thường thức dậy vào ban đêm khóc nức nở, hành hạ vợ để đòi hỏi thêm chi tiết về vụ tấn công tình dục. Thaw ngày càng trở nên hoang tưởng, tin rằng Stanford White đã thuê người giết mình. Thaw bắt đầu mang súng mọi lúc.
Ngày 25/6/1906, trước chuyến đi nghỉ ở châu Âu, vợ chồng Evelyn dừng chân ở New York. Họ sẽ dự đêm khai mạc của vở nhạc kịch mới, Mam’zelle Champaigne, tại nhà hát trên nóc toà nhà Madison Square Garden. Bất ngờ bắt gặp Stanford White trong phòng ăn tối, Thaw mang bực bội cằn nhằn suốt buổi công diễn.
22h55', khi chương trình kết thúc, White cuối cùng cũng đến và ngồi vào chiếc bàn quen thuộc ở hàng ghế đầu. Sợ chồng sẽ làm gì, Evelyn cố gắng kéo về phía thang máy để rời đi. Nhưng anh ta rảo bước đến chỗ White, đặt khẩu súng gần như sát vào đầu người đàn ông đang ngồi đó, bắn liên tiếp ba phát và hét lên: "Ông đã hủy hoại vợ tôi".
Khuỷu tay của White trượt khỏi bàn khiến nó đổ ập xuống cùng loạt ly vỡ, tạo ra hiệu ứng âm thanh chói tai trong nhà hát. White đổ gục xuống sàn, chết ngay tại toà nhà vĩ đại do chính mình thiết kế.
Thaw bị bắt và bị buộc tội ở mức cao nhất, Giết người cấp độ một song luôn tự tin rằng công chúng ủng hộ việc mình làm.
Luật sư của Thaw cho rằng hy vọng duy nhất của để Thaw tránh bị ngồi ghế điện là bị cáo phải thừa nhận mình bị tâm thần. Thaw lập tức sa thải luật sư và kiên quyết rằng vụ giết người là chính đáng.
Phiên tòa đầu tiên bắt đầu từ tháng 1/1907 và kéo dài 120 ngày, trở thành cơn sốt truyền thông và được gọi là "Phiên tòa thế kỷ." Evelyn đã làm chứng để tố cáo Stanford White là "quái vật và kẻ hiếp dâm".
Tháng 4/ 1907, sau 47 giờ nghị án, bồi thẩm đoàn không thể đưa ra quyết định. Tại phiên tòa thứ hai kéo dài hơn 40 ngày, đầu năm 1908, Thaw đành nhận tội mất trí tạm thời và bị kết án tù chung thân tại Bệnh viện Tiểu bang Matteawan dành cho người tâm thần.
Tuy nhiên, vào năm 1913, Thaw bước ra khỏi bệnh viện và lên một chiếc xe hơi hạng sang để đi nghỉ dưỡng châu Âu, tất cả nhờ vào sự giàu có và tầm ảnh hưởng của gia đình.
Evelyn lập tức đệ đơn ly hôn. Gia đình Thaw đã gạch tên con dâu ra khỏi tất cả khoản hỗ trợ tài chính sau phiên toà thứ 2.
Evelyn sinh con trai năm 1910, tại Berlin, Đức. Cô khẳng định cậu bé là con ruột của Thaw, được thụ thai trong một chuyến khi Thaw đang thụ án, nhưng anh ta không bao giờ nhận đứa trẻ.
Bà sau đó có cuộc tái hôn ngắn ngủi với một vũ công. Trong suốt những năm 30, Evelyn đã làm việc như vũ công burlesque trong khi vật lộn với nghiện rượu và nghiện morphin. Trong Thế chiến thứ 2, bà về Los Angeles dạy làm gốm sứ điêu khắc, gặt hái thành công khiêm tốn khi vài đóng phim tạp kỹ và phim câm.
Năm 1947, Thaw qua đời vì một cơn đau tim ở Miami, Florida, để lại cho vợ cũ 1% giá trị tài sản ròng, tương đương 11 triệu USD ngày nay. Thaw chưa bao giờ bày tỏ sự hối hận về việc sát hại Stanford White. Trong hồi ký viết lúc cuối đời, Thaw tuyên bố: "Trong hoàn cảnh tương tự, tôi vẫn sẽ giết anh ta".
Evelyn qua đời trong một viện dưỡng lão ở California, tháng 1/1967 ở tuổi 82. Trong cáo phó của mình, bà yêu cầu những lời này: "Stanford White bị giết, nhưng số phận của tôi còn tồi tệ hơn. Tôi đã sống".
Hải Thư (Theo Vice, Keithyorkcity, Historyofyesterday)
Xem thêm: lmth.5229824-aig-iad-iah-av-uam-iougn-auig-ab-yat-hnit-hcik-ib/ten.sserpxenv