1.Trăng thượng tuần chênh chếch. Từng đám mây đen ở đâu kéo về chạy lướt qua che khuất chút ảm đạm của ánh trăng đêm. Trên đỉnh Si Sa Pin từng cơn gió rú rít luồn trong những tán rừng xào xạc.
Lan đứng giữa sân ngước mắt ngóng lên trời, lòng ngổn ngang do dự. Trong nhà tiếng thở của thằng Dím khò khè, khặc khừ, nó vẫn lăn qua lăn lại trên giường trong giấc ngủ chập chờn. Thằng Dím không phải con do Lan sinh ra nhưng Lan coi nó như con đẻ, số nó cô khổ nên Lan càng yêu thương nó nhiều hơn.
Mà cũng may có nó nên cuộc sống của Lan ở nơi đây, giữa núi non hùng vĩ, trùng điệp của thiên nhiên cũng không đến nỗi buồn tẻ quá. Nhất là những lúc đêm về như thế này có đứa trẻ ở bên rúc rích thủ thỉ chuyện trò vui đùa, cuộc sống cũng bớt cô quạnh.
Ngày còn ở trên huyện, trong một lần tham gia chuyên án triệt phá đường dây buôn bán người qua bên kia biên giới Lan đã cứu được thằng Dím. Ngày ấy nó như con mèo hen, rúm ró nhỏ nhoi giữa đám người như người rừng hùng hổ, lừng lững trong cánh rừng già.
Không ai biết nó ở đâu, bố mẹ nó là ai, chỉ biết nó được đám buôn người mang theo đang cắt rừng chuẩn bị băng qua bên kia biên giới, giao cho đám cần những đứa trẻ con mà đến ngay cả bọn buôn người cũng không biết chúng mua để làm gì. K
hông ai là người thân thích nhận thằng Dím, không có trại trẻ mồ côi để có thể gửi. Lan nhận nuôi nó với tấm lòng của một người từng bao đêm mong mỏi được làm mẹ mà chưa từng được toại nguyện.
Nhìn về hướng đỉnh Si Sa Pin lòng Lan chợt lại dấy lên mối lo ngại mơ hồ. Dạo gần đây trên địa bàn bản Huổi Khan dưới chân núi Si Sa Pin xuất hiện nhiều gương mặt lạ lẫm. Thông tin của trên cho biết khả năng sắp tới trên địa bàn Tà Toong sẽ có những sự bất ổn về tình hình an ninh trật tự.
Đã nhiều đêm liền Lan để thằng Dím ở nhà với mấy người trực, để cùng với trinh sát của Công an tỉnh, Tỉnh đội đạp rừng mật phục nắm tình hình. Trước mắt xác định đây là nhóm người từ xa đến âm thầm xúi giục những người dân nơi đây theo một đạo mới. Nhưng không loại trừ chúng có một âm mưu khác.
Mặc dù đã cùng với đội ngũ già làng, trưởng bản vận động nhân dân không tin lời xúi giục và đã có lời cảnh cáo với những đối tượng lạ mặt, nhưng Lan biết rằng tình hình có vẻ vẫn chưa thực sự ổn thỏa.
Bằng chứng là mấy ngày gần đây những người Mông ở các khu vực xung quanh, thậm chí ở xa, có hiện tượng bỏ cả lao động sản xuất, bán tống bán tháo tài sản, tích trữ lương thực, đèn pin, xăng dầu, vải bạt…. Rồi họ kéo nhau về Si Sa Pin để chờ đón sự xuất hiện của vua đưa mọi người đến ngôi nhà riêng cho người HMông…
Minh họa: Hà Trí Hiếu |
Từ ngày nhận nhiệm vụ về đây Lan thực sự bỡ ngỡ. Là một người năng nổ trong công tác, đã có nhiều chiến công được lập, cũng đã có thời gian phụ trách địa bàn, nhất là “cắm bản” ở các xã vùng cao khó khăn tình hình tội phạm phức tạp. Lan cũng có khá nhiều kinh nghiệm ở những địa bàn vùng sâu, vùng xa.
Từ khi có chủ trương đưa Công an chính quy về các xã, Lan là người đầu tiên cấp trên nhắm đến để tiến hành làm điểm ở huyện, từ đó làm mô hình nhân rộng ra toàn huyện. Một nhiệm vụ khó khăn nhất là đối với phụ nữ như Lan. Nhưng không ngại ngần Lan nhận nhiệm vụ và lên đường đến với Tà Toong, một xã được coi là điểm vùng sâu, vùng xa của Tổ quốc.
Con đường đến với Tà Toong chẳng dễ dàng gì. Đường chạy dọc sông Đà dẫn đến huyện đã rất xấu, đá lởm chởm. Còn đường dẫn vào đến Tà Toong cũng chẳng có gì khấm khá hơn, ngày nắng thì bụi mù, nhưng khi gặp mưa mặt đường được phủ bởi một lớp cháo đất đỏ quạch, trơn trượt chẳng khác gì tử địa như những vùng đất Chế Tạo, Tà Si Láng, Háng Tề Chơ của Yên Bái...
Tà Toong còn nghèo lắm, xã gần như là ốc đảo bởi giao thông chia cắt, muốn vào đến trung tâm xã, phải đi bộ hơn chục kilomet đường núi, đường rừng.
Những khó khăn rồi cũng lùi lại phía sau, với kinh nghiệm của những năm tháng đi “cắm bản”. Nhưng lần này tự dưng Lan cảm thấy có một điều gì đó không như trước nữa. Cảm giác như người đang sáng mắt bị một làn mây mỏng che mờ, mọi cái không còn sáng tỏ. Có một điều gì đó đang thay đổi mà Lan chưa nắm bắt, đó là gì? Một dự cảm bất an cứ lấn cấn nổi lên trong lòng Lan.
Như đã bàn với Sùng Pờ Sơn, cấp phó của mình, Lan sẽ sử dụng toàn bộ đội ngũ Công an viên của xã, tìm cho ra nguyên nhân của nó là cái gì, có lẽ nó liên quan đến đám người lạ mặt bấy lâu nay vẫn còn luẩn quẩn đâu đây. Lan biết rõ ràng đồng bào HMông nơi đây đang bị lừa phỉnh, nhưng lừa phỉnh như thế nào thì cần phải làm cho ra.
Tiếng khặc khừ của thằng Dím nghe như đã giảm dần. Lan nghĩ, có lẽ nó không sao, chỉ sốt xoàng thôi, có gì sáng mai cho lên chỗ lang Sinh cũng được. Bất chợt một đám mây đen kéo đến che lấp toàn bộ ánh trăng mờ ảo. Bầu trời đang nhờ nhờ bỗng đen kịt lại. Ánh đèn yếu ớt trong phòng không đủ ánh sáng rọi ra ngoài sân. Lẫn trong tiếng gió rít gào trên những cánh rừng là tiếng xé gió của chiếc gậy vụt mạnh lên lưng Lan, lại một nhát gậy nữa vụt vào đầu.... Lan đổ gục xuống trước cửa. Tiếng thằng Dím ú ớ nói mê trong phòng làm cho hai bóng đen chợt khựng lại rồi lẩn mất vào bóng đêm u ám…
2.Vợ cùng mấy đứa con đã về bên nhà ngoại ở Mường Toỏng từ chiều. Nằm một mình trong căn nhà rộng rãi, Sùng Pờ Sơn cứ thấy chộn rộn, lấn cấn. Trằn trọc mãi chả ngủ được Sơn chợt nhớ đến những lời của thằng Sùng A Mang vẫn còn văng vẳng đâu đây.
Thằng Mang là em họ hàng xa với Sơn, hôm trước nó đến mời Sơn về nhà nó uống rượu. Cuộc rượu có nhiều người mà Sơn mới gặp lần đầu. Khi rượu đã ngà ngà, ai nấy đều chếnh choáng hơi men, thằng Mang mới bá vai thủ thỉ vào tai Sơn những lời toàn hơi rượu nồng nồng lẫn mùi thịt trâu nhừa nhựa.
Nó bảo, ông anh sao lại dại thế, tự dưng đang là Trưởng, giờ lại đi nhường cho một con đàn bà kém tuổi nó ở đâu về nó nhảy lên đầu, nó đè đầu cưỡi cổ mình. Trước giang sơn này là của ông anh, ông anh ho một tiếng khối đứa vãi đái ra, nay làm gì cũng phải nhìn mặt nó. Làm gì cũng phải chịu dưới sự sai khiến của nó. Thế thì nhục lắm.
Xứ này là của người Mông mình, phải do người Mông mình lãnh đạo, không thể nhường cho cái bọn ở dưới xuôi lên đây được. Giờ sắp có vua của người Mông giáng trần ban hạnh phúc, giàu có cho gia đình và con cháu chúng ta rồi, nên anh không cần phải nghe lời con mụ ấy nữa... Mình phải làm chủ lấy cuộc sống của người Mông mình anh Sơn ạ!
Những giọng lè nhè của đám khách cũng bắt đầu hùa vào với những lời nói nửa to, nửa nhỏ bên tai Sơn: Đúng rồi đấy, vua Mông về chúng ta không cần làm cũng có cái ăn, ông trời sẽ ban phát vàng, thóc gạo… Lúc ấy tha hồ mà sung sướng. Chứ như bây giờ để cho bọn dưới xuôi chúng lên chúng cưỡi lên đầu thì nghèo vẫn hoàn nghèo thôi, chả bao giờ người Mông chúng ta ngóc đầu lên được đâu…
Trong men rượu lâng lâng Sơn chợt thấy những lời bọn Mang nói có phần nào cũng đúng. Tà Toong bao đời nay, từ đời cha, ông họ đến giờ đã khi nào khấm khá lên được đâu. Ở độ cao gần hai nghìn mét so với mặt nước biển, Tà Toong không phải thuộc diện rộng như các xã khác, giao thông đi lại thuộc hàng khó bậc nhất của huyện. Dân số chỉ với hơn năm nghìn người với mấy dân tộc sinh sống, chủ yếu là người Mông, còn lại là người Kinh, Hà Nhì và người Mường, sống tập trung ở tám bản xung quanh ngọn Si Sa Pin, chỉ sống dựa vào núi rừng là chính.
Tỉ lệ dân đói nghèo còn cao lắm, cộng thêm thói quen di dân tự do, quen sống trên những vùng núi cao, hết rừng, hết nước lại đi, với châm ngôn “Ngọn núi thấp hơn đầu gối người Mông thì người Mông còn đi”. Tập quán ấy khiến người Mông ở nhiều nơi ào ạt đổ về nơi đây xâm hại cả chục hecta rừng cấm. Nay Tà Toong đang được quan tâm đầu tư cố vươn mình đổi mới, nhưng Sơn biết cũng sẽ phải lâu nữa mới mong cái nghèo, cái đói, cái lạc hậu bị xóa sổ ở nơi này.
Cùng với đó cái nỗi ấm ức bấy lâu nay khi Lan về nhận chức Trưởng Công an xã thay Sơn. Do chưa bố trí được công tác mới nên Sơn được bố trí làm Phó để phụ giúp cho Lan trong những ngày Lan còn chưa quen địa bàn, lại càng làm Sơn thấy khó chịu trong lòng.
Ngày trước khi Sơn còn làm Trưởng công an xã, Bí thư, Chủ tịch cũng đều là người Mông cả, Sơn hầu như có đủ thứ quyền hành trong tay, muốn làm gì được nấy. Người dân các bản có việc gì đều phải nhờ đến Sơn. Nhưng từ ngày có Lan về, lại thêm Chủ tịch cũ đến tuổi về hưu, trên điều một người khác về làm Chủ tịch thì Sơn không còn được vung tay thoải mái nữa.
Trong thâm tâm Sơn vẫn có một cái gì đó ấm ức lắm, chẳng qua là không nói ra thôi. Nay bọn thằng Mang chúng nói ra như thế như chạm đúng cái ung nhọt đang mưng mủ trong lòng Sơn rồi còn gì.
Thời gian qua mặc dù không thể hiện ra ngoài nhưng bên trong Sơn vẫn có gì đó như ngấm ngầm chống lại những công việc của Lan triển khai. Ngay như cái việc Lan bàn với Sơn tổ chức lực lượng bám các thôn bản nắm bắt tình hình, những người lạ mặt gần đây đang vận động bà con theo một đạo mới trái phép chẳng hạn.
Sơn biết thằng Mang cũng có dính dáng đến bọn ấy, còn đến đâu thì chưa rõ, nhưng chắc chắn là có. Vậy mà Sơn giấu nhẹm đi không báo cho Lan biết. Giờ thì Sơn cũng lờ mờ đoán cái đạo mới mà bọn chúng đang kêu gọi bà con theo chính là theo về với vua Mông chuẩn bị xuất thế.
Sơn bắt nọn Mang, chúng mày định lôi kéo người làm loạn phải không, con Lan nó biết rồi đấy, nó đang cho người theo dõi chúng mày, nó thích bắt chúng mày thì chỉ ngày một ngày hai thôi.
Cả bọn hơi sững lại, trầm ngâm. Những lời Sơn nói ra chúng không thể coi là đùa được. Có đúng không anh? Thằng Mang hỏi lại. Nó đang giao cho bọn tao theo dõi chúng mày mà lại. Sơn làm mặt nghiêm túc nói, thì ra là chúng nó có làm việc sai trái thật nên mới giật mình như vậy.
Cả bọn Mang lập tức túm lại với nhau bàn bạc. Sơn tụt xuống nhà lấy dép ra về.
Giờ nằm nhớ lại mới thấy bọn thằng Mang vẫn đang ủ mưu định làm điều gì mờ ám đây. Sơn băn khoăn không biết có nên nói cho Lan biết không. Mặc dù có chút ấm ức không đành, nhưng là người Mông sống ở đây đã lâu, gắn bó với mảnh đất này, Sơn không muốn đồng bào Mông của mình tin theo những lời xúi giục làm điều không tốt. Những bài học nhãn tiền vẫn còn đó. Nhưng thằng Mang cũng là anh em họ hàng, cũng là người Mông mình. Mà việc của người Mông mình không phải do người Mông mình giải quyết không thể để Lan nhúng tay vào được.
Mặc dù có vẻ không ưng Lan lắm nhưng Sơn vẫn phải công nhận những việc Lan đã làm cho mảnh đất nơi đây. Từ những việc nhỏ nhất cho đến những việc lớn hơn Lan đều có cách giải quyết gọn ghẽ, nếu mà như trước đây vào tay Sơn có lẽ Sơn còn phải lúng túng nhiều.
Từ ngày Lan về đây Sơn thấy cô không nề hà bất cứ công việc gì. Từ việc tham gia vận động học sinh đến trường đông đủ cùng các thầy cô giáo, khi có thời gian Lan còn tắm rửa, dạy đám trẻ ở các thôn bản học hành. Cô còn trích cả đồng lương ít ỏi của mình để mua cho bọn trẻ nghèo khó những chiếc xe đạp, dù cũ; để chúng có cái đến trường, rồi vận động xin quần áo cũ cho trẻ em nơi đây mỗi khi mùa đông về.
Rồi Lan còn biết phát huy vai trò của các già làng trưởng bản, phát động đồng bào thực hiện tốt phong trào “Vì an ninh tổ quốc”, vận động “Toàn dân tham gia phòng ngừa, tố giác tội phạm” đã làm cho tình hình an ninh chính trị nơi đây ổn định dần. Từ những vụ trộm cắp vặt đến những những vụ bắt cóc trẻ em, dụ dỗ phụ nữ qua bên kia biên giới thường xuyên xảy ra, nay đã giảm hẳn.
Có những điều mà trước kia Sơn cảm thấy khó lòng mà “điều trị” được thì nay đã thấy có nhiều đổi thay theo hướng tích cực. Lan như đã đem theo một làn gió mới về vùng đất này, mang đến sự bình yên làm cho cuộc sống của đồng bào nơi đây yên ổn hơn và tập trung vào làm ăn.
Rồi Sơn thấy có những khi Lan bám bản cả tuần liền để vận động đồng bào, nắm tình hình mà không về xã. Cô mang theo cả thằng Dím đi cùng. Sơn là đàn ông mà cũng thấy nể sợ khả năng dẻo dai của Lan mỗi khi băng rừng lội suối để đến các bản ở mãi tận trong rừng sâu.
Trằn trọc khó ngủ, đấu tranh mâu thuẫn trong lòng, Sơn vục dậy xuống sân nhà vốc ít nước trong lu rửa mặt rồi lấy cái điếu vẫn dựa vào vách nhà châm lửa hút. Đốm lửa đỏ lừ sáng lên trong đêm tối rồi tắt lịm. Trời khuya mây đen vần vũ, không khéo lại mưa.
Có tiếng lao xao ở con đường phía dưới, ánh đuốc bập bùng giữa cơn gió. Có chuyện gì chăng? Sơn chạy xuống đường chặn một người cầm đuốc, thì ra là một Công an viên trực ở Ủy ban xã. Có chuyện gì thế? Sơn hỏi. Chị Lan…chị Lan…. Nghe tay Công an viên lập bập, Sơn sốt ruột hỏi lại, Lan làm sao? Chị ấy bị đánh ngất ở Ủy ban xã, em đang đi gọi lang Sinh đến xem thế nào… Anh không bận lên trên xem chị ấy thế nào đi.
Sơn giật mình, kẻ nào dám cả gan vào tận trụ sở Công an ở Ủy ban xã để đánh người chứ? Trong đầu Sơn chợt lóe lên một suy nghĩ. Sơn vào nhà lấy con dao quắm hay đi rừng khoác lên vai rồi chạy ù ra đường chạy ngược hướng về ủy ban xã dưới ánh trăng mờ ảo. Đó là đường đi lên Si Sa Pin, con đường lổn nhổn toàn những hòn đá mồ côi.
3.Những bước chân chạy hùng hục, những tiếng thở phì phò nặng nhọc kéo theo những tiếng lá rừng xào xạc. Những con chim rừng đang ngủ đêm bị đánh động chợt giật mình nháo nhác bay lên xao xác cả một khoảng rừng.
Sùng A Mang cùng Tráng A Chư và Vàng A Lềnh đang cắm cúi nối đuôi nhau cắt rừng chạy xuyên qua những tán cây ướt đẫm sương đêm hướng về chân núi Si Sa Pin.
Bề trên thông báo tình hình có sự thay đổi ngay trong đêm bọn Mang phải ra căn cứ để đón thêm lực lượng mới đến làm công tác chuẩn bị khởi sự, thời cơ gấp rút lắm rồi.
Kể từ khi Lan về đây cũng làm cho chúng vướng chân vướng tay thật sự. Một số cơ sở chúng cài cắm từ trước giờ cũng co lại. Nhiều người tỏ vẻ lo sợ khi thấy đám Mang đến kêu gọi đi rước vua người Mông. Mang phải cố gắng lắm mới lôi kéo được một vài già làng trưởng bản và một số người dân nữa ngả theo phía mình. Bề trên đã bảo rồi, nếu thành công thì vua người Mông chính là Mang chứ không còn ai vào đây nữa.
Nhưng mọi việc đều phải làm âm thầm và phải giữ kín, nếu lộ ra bọn Công an, Biên phòng, Quân đội, chính quyền biết thì chết cả nút. Vì thế nên Mang hăng hái hẳn lên. Được làm vua người Mông chứ ít đâu. Cũng may thời gian qua thông qua những cuộc rượu Mang đã moi được từ tay Sơn Phó Trưởng Công an xã nhiều thông tin quý giá để báo cho bề trên biết đường mà xử lý.
Nhưng cứ nghĩ đến con mụ Lan là Mang lại bực, lại tức. Lại cả cái ông Sơn kia nữa, cứ nhùng nhằng không biết ngả theo hướng nào. Dạo gần đây Mang thấy Lan đã từng dẫn lực lượng của tỉnh, của huyện về lùng sục ở chân núi Si Sa Pin. Nhưng cũng may là chúng chưa phát hiện ra những hang động ở gần đỉnh núi, nơi bọn Mang chọn làm căn cứ và đưa những người ở các vùng khác theo lời kêu gọi về đây ở.
Một thời gian bọn Mang đã phải co lại như những con sâu chui vào kén. Bề trên cũng đã phải về bên kia biên giới không dám lộ mặt vì Lan tung lực lượng của mình lùng sục khắp các bản làng, vừa đe dọa, vừa mềm mỏng đối với những người lạ đến địa bàn có biểu hiện vận động đồng bào theo đạo lạ.
Vừa rồi khi nghe Sơn nói Lan đang cho lực lượng theo dõi Mang và có thể bắt bọn chúng bất cứ lúc nào làm Mang giật mình. Mang đề nghị bề trên cho khử Lan để tránh bị cản đường, đồng thời kích Sơn nhanh chóng tìm cách đẩy Lan đi.
Ra khỏi tán rừng, ánh trăng đã xuống thấp dần, bọn Mang chợt thấy một bóng người lăm lăm con dao sáng lạnh chắn đường, nhìn kỹ thì ra là Sơn. Thằng Mang, mày đã đánh Lan phải không? Sơn gầm gừ nhìn vào mắt Mang hỏi. Phải thì sao, không phải thì sao? Mà nó bị đánh thật hả, đáng đời, nó chết chưa thế? Mang bước lên đối diện với Sơn giọng tưng tửng.
Thì ra là mày, mày nên ra đầu thú đi còn được nhẹ tội, đừng để tao phải ra tay bắt mày. Sơn vẫn lăm lăm con dao đối diện ba người lững lững phía trước mặt. Anh bắt tôi, ha ha, tôi làm gì có tội mà bắt tôi. Nó không xứng để cho vua của người HMông phải ra tay. Mang vừa cười vừa nhìn xoáy vào Sơn.
Anh cũng nên tỉnh ngộ đi, theo chúng tôi rồi sẽ có cuộc sống sung sướng no đủ, không cần làm cũng có cái ăn, ông trời sẽ ban phát vàng, thóc gạo… chúng ta sẽ thành lập một vương quốc riêng, tất cả sẽ được xây nhà thờ và được làm lễ….
- Mày… mày… mày u mê quá rồi, tỉnh lại đi Mang, mày về mà lo cho vợ con mày đi, đừng lầm đường lạc lối nữa. Nếu không tao sẽ bắt mày tại đây - Sơn bắt đầu nóng mặt.
- Anh mới là người u mê ấy. Tôi đố anh bắt được tôi đấy - Mang thách thức.
- Sơn quay sống dao tiến tới đâm bổ vào Mang. Nhưng một chiếc gậy đã quật trúng gáy Sơn làm anh gục xuống bất tỉnh.
Ánh trăng muộn màng khuất nẻo sau đỉnh Si Sa Pin như che lấp đi tội ác mới hình thành.
4.Khi bóng đêm đã bỏ lại sau lưng những u ám, ánh bình minh ló dạng sau những ngọn núi phía xa xa, Lan đứng sóng đôi với Sơn trên đỉnh Si Sa Pin đón những cơn gió mát lành từ xa thổi tới. Chút tia nắng đầu tiên bắt đầu chiếu đến nơi đây. Phía sau họ là lán trại dựng tạm nghiêng ngả, vương vãi đủ các loại thức ăn thừa, hôi hám và bẩn thỉu.
Tất cả những con người đã từng tụ tập ở nơi đây đã bị Lan và Sơn cùng đồng đội hốt gọn đưa về xã, về huyện để xem xét xử lý tùy theo mức độ của từng người. Căn cứ của ''vua Mông'' đã bị xóa sổ, miền đất hứa cũng những người nhẹ dạ cả tin đã không còn.
Tôi xin lỗi! Quay sang Lan, Sơn chợt nói.Tôi cứ nghĩ việc của người Mông để người Mông tự xử lý, nhưng tôi sai rồi.
Giữa lúc đó, dưới ánh nắng ban mai bừng sáng, cả hai người ngỡ ngàng trước cánh rừng đào nở rực rỡ và họ thật ngạc nhiên khi được nghe tiếng khèn đâu đó vọng đến, lúc trầm, khi bổng và một phong cảnh rất đáng yêu đã hiện ra, ở đỉnh núi phía bên kía các cặp trai gái đi bên nhau giữa rừng hoa đào khoe sắc.
Các cô gái vận những bộ váy áo sặc sỡ, tay cầm chiếc ô nhiều màu sắc xoay tròn, cất lên những bài hát theo nhịp tiếng khèn cuốn hút dìu dặt của các chàng trai cùng những tiếng cười vui trong trẻo.
Tất cả, mỗi người một tay đi gom các khúc củi khô quanh đó, rồi nhóm lửa để sưởi ấm, xua đi cái lạnh giá của mùa đông Tây Bắc. Sơn bất chợt đưa tay hái chiếc lá rừng đưa lên miệng, tiếng kèn môi réo rắt ngân vang, vọng cả núi rừng hòa với tiếng khèn bay bổng cao vút.
Dưới ánh nắng sớm những đám mây nhuốm một màu mỡ gà, khắp không gian dường như lắng đọng, chỉ để lại một khung cảnh yên bình, thơ mộng trước mắt. Mùa mây Tà Toong xuất hiện vào những tháng cuối năm, khiến cho Tà Toong đẹp hơn bao giờ hết. Mây trắng xóa một vùng. Mây vờn núi. Mây trùm lên những thân độc mộc trơ trọi giữa cái lạnh mùa đông. Mây len lỏi vào từng ngóc ngách bản làng.
Lan có cảm giác yên bình và thanh thản như ánh mắt trong veo của lũ trẻ hay nụ cười hiền hậu của già làng nơi đây. Lan chợt nhận ra mùa xuân đang đến thật gần. Mùa xuân năm nay Lan sẽ cùng với thằng Dím không về quê nữa mà ở lại Tà Toong trong mùa lễ hội để hòa mình vào với lễ hội Gầu tào của người Mông, lễ cúng Thánh thạch của người Hà Nhì… và thưởng thức những món ăn dân dã như lợn cắp nách, cải mèo hay nhâm nhi chút rượu thơm mùi lúa của vùng cao Tà Toong.
Truyện ngắn của Nguyễn Công ĐứcXem thêm: /050326-gnooT-aT-yaM/neyurT/nv.moc.dnac.acnv