"Nhật ký những ngày cách ly" của bác sĩ trưởng Khoa Cấp cứu Nguyễn Đăng Khiêm và 19 đồng nghiệp đăng tải trên Tuổi Trẻ Online được bạn đọc yêu mến. Hôm nay các y bác sĩ trở lại cuộc sống bình thường.
Mời bạn đọc theo dõi ngày cuối cùng trong đợt cách ly của các y bác sĩ cấp cứu:
"Bắt đầu thấy sự "chùng". Bản thân bắt đầu cảm thấy sự bất lực trong việc "giữ lửa". Có lẽ sự bình yên hàng ngày ở một bệnh viện không có quá nhiều "sóng gió" trong công việc làm cho mọi người chưa thể ngay lập tức quen với việc này.
Mọi sự nhờ Trời. Hy vọng và hy vọng.
Rồi cũng đến cái lúc chấm dứt một "khoảng lặng" để quay về với cuộc sống bình thường. "Cách ly" thì không định trước nên chả có gì để ngóng trông hay lo lắng trước đó, nhưng "ngày về" thì có.
Không ai nói ra, không ai dám hỏi "sếp" về cái ngày đó vì "tụi nó" cũng biết "sếp" còn sốt ruột hơn nhiều. Tính từng ngày, chờ đợi mỗi kết quả xét nghiệm, mỗi lần "âm" là con đường về nhà ngắn lại, nhưng "ngắn" là bao nhiêu thì không hề biết trước.
Tập thể khoa, trung tuổi có, trẻ tuổi có, chưa có gia đình cũng có, mỗi tầm tuổi và hoàn cảnh sẽ có những suy nghĩ khác nhau, nhưng có lẽ qua những ngày này, ai cũng sẽ có những cảm nhận nhất định về mọi điều trong cuộc sống, các bạn của tôi hãy giữ lấy, hãy chiêm nghiệm và tôi mong nó sẽ là những điều tốt đẹp đi cùng các bạn trên suốt hành trình đời người.
Điều mừng nhất là không ai mất hoàn toàn tinh thần và chưa ai thốt lên câu "giá mà", chứng tỏ các bạn của tôi yêu nghề và luôn sẵn sàng chấp nhận mọi hệ luỵ mà nghề mang đến. Tôi tin chúng ta sẽ cùng nhau đi tiếp một cách vững vàng và đoàn kết hơn nữa trên chặng đường sắp tới.
Chúng tôi cách ly với hoàn cảnh và tâm thế khác với những đồng nghiệp phải cách ly cùng bệnh nhân trong các khu điều trị. Chúng tôi bất ngờ, không có sự chuẩn bị nhưng không vất vả, không đối mặt với nguy cơ hàng phút, hàng giờ như các đồng nghiệp ấy.
Công việc của chúng tôi đơn giản hơn rất nhiều, nhưng không vì thế mà chúng tôi không thông cảm với các đồng nghiệp tuyến đầu. Từ đáy lòng, chúng tôi cảm phục và tự hào vì được đứng cùng hàng ngũ.
Các bạn sẽ căng thẳng về tinh thần, mệt mỏi về thể chất hơn chúng tôi nhiều lắm, vẫn biết chúng ta được xã hội phân công và luôn cố gắng làm tốt nhất nhưng trong lòng không thể không xót xa.
Những con người băng xương thịt, những cảm xúc lúc mạnh mẽ, khi mong manh, làm sao tránh được những lúc tinh thần xuống tận "đáy". Vậy mà các anh chị vẫn cố gắng, vẫn chưa một ngày lùi bước, khâm phục, trân trọng và học hỏi các anh chị tuyến đầu rất nhiều.
Báo tin về, vài đứa lại "rơm rớm" nước mắt. Chúng nó buồn buồn nói: "nhớ con muốn về lắm anh ơi nhưng ngại", thì ra là tâm lý "e ngại", "kì thị" với những người được coi là diện "phải cách ly" vẫn còn nhiều lắm.
Đó là tâm lý thông thường, nhưng mọi người hãy thông cảm và hãy hiểu rằng, chúng tôi luôn mong muốn đem lại sức khoẻ và bảo vệ sức khoẻ cho người khác, chúng tôi đã có những sàng lọc nhất định, có những kĩ năng và ý thức nhất định để bảo vệ cộng đồng. Hãy tin ở chúng tôi.
Những ngày cách ly, chúng tôi quên đi thói quen nhìn đồng hồ vì thời gian gần như không có ý nghĩa. Tuy nhiên ngày như ngắn lại bởi những tin nhắn, những cuộc điện thoại, những món quà từ gia đình, đồng nghiệp, bạn bè, người bệnh và gia đình họ.
Quý lắm trong những lúc như thế này, một vài câu chia sẻ để thấy mình được quan tâm, để thấy nghề của mình vô cùng ý nghĩa, đó là động lực để chúng tôi tiếp tục con đường đã chọn. Cảm ơn những anh chị em "vòng ngoài" đã thay anh chị em bị cách ly lo cho khoa "cấp cứu dã chiến" an toàn, đảm bảo phục vụ bệnh nhân cấp cứu tốt nhất có thể.
Ngày mai, chúng tôi lại quay trở lại công việc hàng ngày, hôm qua, hôm nay sẽ là kỉ niệm, những kỉ niệm mà chúng tôi sẽ nhớ mãi.
Công việc sẽ cuốn chúng tôi đi theo dòng chảy cuộc sống, những kinh nghiệm chuyên môn trong sự việc mới xảy ra, những điều học hỏi và chiêm nghiệm được trong những ngày cách ly chắc chắn sẽ là những hành trang tốt giúp chúng tôi tiếp tục công việc của mình hiệu quả hơn, đẹp hơn.
Chúng ta, tập thể Khoa Cấp cứu sẽ nhớ mãi những cái ngày mà chả ai muốn giấu riêng cho mình điều gì, cái ngày mà tất cả đều vui vẻ, sẵn sàng chia sẻ và sự ích kỉ vốn có trong mỗi con người dường như biến mất.
Cuộc đời có lẽ rất cần những khoảng lặng để sau đó những nốt thăng, nốt trầm lại vang lên, làm đẹp thêm bản nhạc cuộc sống của mỗi người, bản hợp ca của xã hội.
Tạm biệt những ngày khó quên...
TTO - 12h15. Thông báo chỉ đạo của ban giám đốc: Tạm thời cách ly toàn bộ khoa cấp cứu. Hai cô bé tự nhiên tu tu khóc. Một đứa bảo: 'Anh ơi sữa của em giờ làm thế nào'. Trợn mắt trấn an chúng nó nhưng thực sự cay sống mũi...
Xem thêm: mth.60080938161501202-neuq-ohk-yagn-gnuhn-teib-mat-is-cab-yk-tahn/nv.ertiout