Mùa thương khó này
Đường phố ơi
có nỗi buồn nào
mi chưa buồn không
qua từng ngày nắng đổ
và mưa dông
***
linh hồn nào
trắng trong hay lầm lỡ
từng đến đây
mơ nhỏ xuống đường đông
***
đường phố ơi
cái đắng nào
mi chưa từng ngậm đắng
không tiếng chuông
mà nguyện kẻ lâm chung
***
thương khó nào
mi chưa từng gánh vận
cơn đau dài
đầm đẫm tiếng mưa rung
***
đường phố ơi
để một sớm
tiếng chim về rực nắng
mi ôm thầm
tiếng hát vẫn bao dung.
*******************************
Sài gòn như vậy
Sài Gòn ta yêu
như yêu đời thường
ai đến đây rồi
ai ở lại thương
***
em đến đây rồi
vui trong độ lượng
người người như lá
cây đời bao dung
***
đón em nơi này
như mừng chim sẻ
Sài Gòn như vậy
làm sao mà buồn
***
làm sao ta biết
một mùa tai ương
làm sao ngưng nhớ
thương ơi Sài Gòn
***
Sài Gòn ta yêu
đau dài trong gió
và em ở lại
tìm nhau
một
đời thường.
NHẬT CHIÊU
**************************
Chỉ một tấm lòng
đi dân nhớ, ở dân thương
các anh đến trong những ngày u ám
đã mệt mỏi câu thơ
đã chân trời màu xám
đã âu lo trong mỗi căn nhà
tự cứu mình trước khi trời cứu
trời ở đâu trong cõi người ta?
có thể nhà cạnh nhà
chìa bàn tay vỗ về khi hoạn nạn
có thể những tấm lòng thiện nguyện
san sẻ nhau từ mỗi tấm lòng
dân tin cậy vào dân
muôn ngàn năm vẫn một lòng tin cậy
dân tin cậy các anh
muôn ngàn năm mây bay gió thổi
sắc áo xanh cởi áo cũng là dân
tình quân dân
đi dân nhớ, ở dân thương
không đạn bom tình thế đã chiến trường
có thể tử thương
ngay từ trong hơi thở
mỗi một ngày hoang mang hoảng sợ
phận người mong manh
dân tin cậy vào dân
dân tin cậy các anh
như núi như sông như rừng như nước
như tình yêu như gỗ hóa trầm
như hạt lúa như ngọn rau ngọn cỏ
như bí bầu khoai sắn bốn ngàn năm
sát cánh chung vai
dắt dìu nhau
dẫu gập ghềnh
dẫu lênh đênh
dẫu chông chênh
đi qua vận nước
còn dân là còn nước
dân tin cậy các anh
sắc áo xanh rợp bóng vòm xanh
phận người mong manh
thêm bàn tay ấm
cái kiến con ong
non sông nước Việt
dân với quân như cội với cành
chỉ một tấm lòng.
(21-8-2021)
LÊ MINH QUỐC
***********************************
Phía tây thành phố
Em có nghe không
Lời người từ tuyến lửa?
***
Rồi mình sẽ đi qua mùa bão dông
Rồi mình sẽ đi qua những con đường, những dãy nhà khép mắt,
Những hàng cây khát gió, những bãi xe im lìm nằm ngủ, những mặt người thao thức,
Rồi mình sẽ đi qua những đêm sâu, những lưng áo ướt đầm, những đớn đau, mất mát,
Rồi mình sẽ đi qua những hoang mang, những nụ cười buồn và tiếng khóc thật,
Rồi mình sẽ đi qua những chiều thưa bóng nhân gian,
Phố sẽ xúng xính, xênh xang như chưa từng hoang vắng
Hạt bụi bay trên vỉa hè cũng long lanh màu nắng
Những môi cười sẽ biếc xanh như nụ mới
Nhất định ngày ấy sẽ tới
***
Nhất định ngày ấy sẽ tới
Ta sẽ cùng đi một vòng như ngàn lời ước hẹn
Lên Mù Cang Chải, ghé Lục Đầu Giang, về Hải Dương, Vạn Kiếp,
Quá Hải Vân Quan ngắm Biển Đông sóng bạc đầu lớp lớp
Xuôi chuyến ghe thương hồ nghe Út Nhỏ thương ca lời từ là từ phu tướng...
Sẽ theo con cháu Đam San vít cần trong tiếng cồng chiêng bập bùng bay qua ngàn ngọn núi già, núi trẻ
***
Rồi trở về thưa với mẹ:
- Mẹ cho con một góc vườn, có khoảng trời và một chiếc võng đong đưa.
Bác sĩ LÊ MINH KHÔI
Xa nhau là để nhớ nhau cận kề
Trở về nơi đã ra đi
Phải chăng cũng tại chữ vi mà ra
Vì virus corona
Đang bình minh bỗng nhập nhòa hoàng hôn
Tai ương bao phủ càn khôn
Tang thương cày nát tâm hồn chúng sinh
Cùng nhau làm cuộc lại sinh
Lòng ta cùng với lòng mình sẻ chia
Cách ly để không chia lìa
Xa nhau là để sớm khuya cận kề
Phố thị gần với thôn quê
Những gì đã tưởng... nay về đoàn viên.
NGUYỄN LƯƠNG HIỆU
TTO - Nếu bạn đọc cảm thấy như bị nhốt kín trong 4 bức tường vì dịch COVID-19, một cuốn sách hay chính là thứ đưa họ bước ra ngoài và đến với thế giới rộng lớn.