Những cái chết bí ẩn
Sau khi ăn sáng, bé Sherrie bị đau bụng dữ dội nhưng vẫn đòi theo mẹ ra siêu thị, còn anh Duane tiếp tục sơn sửa tường nhà. Chỉ một lúc sau, hai mẹ con đã quay lại vì em bé bị nôn liên tục ở cửa hàng và chị Sandy đoán rằng con bị cúm. Cùng lúc đó, anh Duane bắt đầu bị đau đầu dữ dội, nôn mửa và rối loạn tiêu hóa. Sau đó, hai bố con cùng đi nằm nghỉ.
Chị gái của chị Sandy là Sallie Betten cùng chồng Bruce Shelton và con trai Chad 11 tháng tuổi cùng qua nhà Sandy chơi, nhưng chị Sandy khuyên gia đình chị gái nên đi về vì hai bố con anh Duane bị cúm, rất dễ lây. Ngay khi về đến nhà, hai anh chị và lập tức đổ bệnh với những triệu chứng giống hệt như bố con anh Duane. Nghĩ rằng mình lây cúm ở nhà em gái hoặc bị ngộ độc thực phẩm, cả nhà quyết định nằm nghỉ.
Đến ngày hôm sau, tình trạng sức khỏe của cả nhà diễn biến xấu hơn: anh Bruce nôn nhiều đến mức suýt chết sặc, chị Sallie đau đầu và phải thức trắng đêm. Anh Duane thì đau nhức toàn thân và dù đã uống rất nhiều thuốc giảm đau, anh vẫn không thấy đỡ. Trong khi đó, bé Sherrie thì toàn thân tái nhợt, mê sảng và vẫn nôn rất nhiều. Cả hai bố con nằm trên giường cả ngày, còn chị Sandy lại hoàn toàn khỏe mạnh. Các triệu chứng mỗi lúc một nặng thêm, và cả hai gia đình bắt đầu nhận ra đây không chỉ là một lần ngộ độc thực phẩm thông thường.
2 ngày sau khi 5 người ngã bệnh, anh Duane bắt đầu chảy máu mũi, nhưng điều kì lạ là anh không thể cầm máu. Dần dần, anh bắt đầu chảy máu mũi dữ dội đến mức phải hứng máu vào bồn rửa. Cùng lúc đó, bé Chad bắt đầu mê sảng và bố mẹ quyết định đưa bé nhập viện. Các bác sĩ ở bệnh viện địa phương ngay lập tức đưa em bé vào phòng cấp cứu sau khi nhận thấy bệnh nhân bị vàng da và vàng mắt – những triệu chứng báo hiệu rằng gan em đã bắt đầu hỏng. Các bác sĩ kê cho Chad kháng sinh và quyết định giữ em lại qua đêm để theo dõi.
Nạn nhân Duane Johnson và con trai, bé Chad Shelton. |
Sau đó, bé Chad đã hôn mê và cũng bắt đầu chảy máu mắt, mũi, miệng cũng từ các lỗ chân lông trên khắp cơ thể. Bối rối về căn bệnh lạ, các bác sĩ bắt đầu xét nghiệm máu và bàng hoàng khi nhận ra gan của em đã hỏng hoàn toàn. Ngoài ra, lượng tiểu cầu trong một lít máu của em chỉ còn 19000, trong khi người bình thường phải có từ 150000 đến 450000. Thêm vào đó, lượng đường và ammoniac trong máu em bé thấp hơn nhiều lần so với mức tiêu chuẩn, còn lượng ammoniac thì cao gấp 6 lần mức cho phép.
Các bác sĩ ngay lập tức tiến hành phẫu thuật để tìm hiểu nguyên nhân gây bệnh và truyền máu trước khi em bé qua đời vì mất máu trầm trọng nhưng sớm phát hiện ra em còn bị chảy máu nội tạng. Họ cố gắng cứu chữa em bằng cách hút máu khỏi phổi và truyền vitamin. Sáng ngày sau đó, chỉ 3 ngày trước sinh nhật đầu tiên, em qua đời. Khi khám nghiệm tử thi cho em bé, các bác sĩ bị sốc khi phát hiện thận của bệnh nhân đã bị biến dạng và phá hủy hoàn toàn, như một bệnh nhân bị suy thận giai đoạn cuối. Chưa một bác sĩ nào từng nhìn thấy một ca bệnh nặng đến thế ở một bệnh nhân còn chưa tròn 1 tuổi, và tất cả đều thắc mắc tại sao một em bé hoàn toàn khỏe mạnh, không hề có tiền sử bệnh thận lại có thể qua đời thảm thương như vậy?
Sáng cùng ngày, anh Duane cũng bắt đầu có những biểu hiện giống cháu trai. Trên xe cấp cứu, anh Duane bắt đầu hôn mê. Theo lời chị Sandy, tuy trông tỉnh táo nhưng anh Duane không có phản ứng nào với xung quanh, tiếp tục chảy máu nghiêm trọng và ngất đi không lâu sau đó. Khi nhập viện, lượng tiểu cầu trong máu anh chỉ còn 7.000 trong khi anh chảy máu liên tục và toàn thân sưng tấy. Nhịp tim của anh Duane vọt lên 180 – nhanh gấp 3 lần người bình thường và anh bắt đầu bị chảy máu nội tạng. Các bác sĩ không dám tiến hành phẫu thuật vì không thể cầm máu và lúc đó cũng không còn kịp truyền máu. Duane Johnson qua đời chưa đầy một ngày sau khi nhập viện.
Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy, cũng giống như bé Chad, cho dù thận cũng như nhiều cơ quan nội tạng của Duane bị phá hủy hoàn toàn, nhưng các bác sĩ không thể tìm thấy bất kì virus hoặc chất độc nào trong cơ thể và họ không biết phải làm gì.
Âm mưu của gã bạn trai cũ
Tuy các bác sĩ không biết căn bệnh nào đã lấy đi sinh mạng của hai nạn nhân nhưng họ vẫn lo ngại đây là bệnh truyền nhiễm. Chính vì vậy, Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh đã tổ chức một cuộc họp khẩn ở Omaha nhằm xác định căn bệnh, ngăn chặn lây lan và tìm cách cứu chữa cho anh Bruce, chị Sallie cùng em Sherrie. Đầu tiên, họ cho rằng các nạn nhân bị nhiễm độc từ bột giặt gia đình Shelton sử dụng, nhưng cả bột giặt lẫn nước sinh hoạt đều không có độc. Sau đó, các y bác sĩ phỏng đoán rằng các nạn nhân có lẽ đã nhiễm bệnh cùng lúc và cùng một địa điểm.
Qua điều tra, họ được biết gia đình Johnson đã tổ chức tiệc tối, mời nhà Shelton đến dự và sau đó tất cả mọi người tham gia bữa tiệc này đều ngã bệnh. Cơ quan chức năng chuyển hướng sang điều tra căn nhà của gia đình anh Duane và chị Sandy bằng cách đem gần như tất cả các vật dụng trong nhà đi thử độc, xét nghiệm mẫu sơn cũng như nước máy thế nhưng không có bất kì thứ gì trong nhà có độc tố cả. Họ cũng xem xét đến cả khả năng các nạn nhân bị nhiễm độc nấm mốc vì bộ lọc điều hòa trong nhà bị hỏng, nhưng cuối cùng cũng không phải.
Ngay khi cuộc điều tra sắp đi vào ngõ cụt, các y bác sĩ phát hiện ra một manh mối rất có giá trị: trong bữa tối định mệnh ngày hôm đó, nhà Johnson có pha nước chanh mời mọi người, và đáng ngờ ở chỗ tất cả các bệnh nhân đều uống nước chanh, còn những người không uống thì hoàn toàn khỏe mạnh. Ngoài ra, người bị nặng nhất là anh Duane cũng chính là người uống nhiều nước chanh nhất.
Đến lúc này, có thể kết luận được rằng bình nước chanh đã gây ra bi kịch cho cả 2 gia đình. Tuy nhiên, do nước chanh đã bị uống hết, còn bình đựng thì đã được rửa sạch nên các y bác sĩ không thể xét nghiệm và xác định chất độc. Cuối cùng, các bác sĩ đành phải quay lại xét nghiệm mẫu gan của anh Duane và bé Chad. Cho dù không tìm thấy chất độc nhưng một y tá đã nhận thấy những tổn thương trên gan của nạn nhân giống hệt như một gan của bệnh nhân nhiễm độc DMN mà cô từng nghiên cứu. DMN là một chất được chiết xuất từ nguyên liệu tên lửa, được sử dụng trong quá trình sản xuất cao su. DMN có dạng dầu, màu vàng nhạt và vị ngọt, cực kì độc nếu nạn nhân nuốt phải và sẽ khiến người hít vào thiệt mạng ngay lập tức.
Chất hóa học này thường gây suy yếu gan và thận, làm sụt giảm lượng tiểu cầu, gây ảnh hưởng đến vị giác, khiến cơ thể bị tổn hại trầm trọng chỉ sau 48 giờ và không để lại bất cứ một dấu vết nào khi nạn nhân đã qua đời – tất cả đều trùng khớp với những triệu chứng của các nạn nhân. DMN có thể gây ung thư và thường được sử dụng trong các cơ quan nghiên cứu về căn bệnh này, chính vì vậy cơ quan điều tra cho rằng thủ phạm có thể là một nhà khoa học lấy cắp hóa chất từ phòng thí nghiệm. Ngay sau khi các y bác sĩ nhận định không thể có chuyện các nạn nhân có thể tình cờ tiêu thụ một chất hiếm như DMN, cảnh sát đã vào cuộc.
Chân dung thủ phạm Steven Roy Harper. |
Cảnh sát Omaha bắt đầu tìm hiểu xem có bất kì ai có mối tư thù gì với chị Sandy và gia đình hay không. Đầu tiên chị không thể nghĩ ra bất cứ cái tên nào, nhưng đột nhiên chị nhớ lại rằng vào 3 năm trước khi hai vợ chồng chuẩn bị kết hôn, đã có một kẻ bắn bị thương hai người thân của chị và kẻ đó chính là bạn trai cũ của Sandy tên Steven Roy Harper.
Steven Roy Harper sinh ngày 18-4-1953, là con cả trong một gia đình trung lưu ở địa phương. Khi mới lên 9 tuổi, Harper cùng các em và bạn bè đã tìm được một can xăng còn nguyên ở bãi rác. Trong lúc mải nghịch lửa, một người bạn tình cờ đổ xăng lên người Steven. Cho dù những người lớn ở gần đó đã cố gắng dập lửa nhưng Harper vẫn bị bỏng độ 3 65% diện tích cơ thể và bác sĩ nghĩ rằng Harper sẽ không qua khỏi. Kì diệu thay, Steven vẫn sống sót nhưng bị sẹo toàn bộ phần bên trái của cơ thể và bị sang chấn tâm lý nặng nề đến mức Harper sẽ ngất đi trong cơn hoảng loạn nếu bị ai đó chạm vào người, trở nên vô cùng sợ hãi lửa và không còn chịu kết bạn nữa. Bù lại, Harper vô cùng thông minh, liên tục trở thành học sinh xuất sắc các môn lịch sử, sinh học và khoa học trong suốt 12 năm học.
Cách sống tách biệt và những vết sẹo của Steven bắt đầu gây ảnh hưởng tiêu cực lên cuộc sống của Harper khi Harper lên cấp 3. Ở trường, Harper bị bạn bè soi mói, bàn tán, cười chê, bắt nạt và điều này khiến cậu càng lúc càng tự ti và sợ giao tiếp. Khi các bạn cùng trang lứa bắt đầu đến tuổi cập kê, Steven cũng muốn yêu đương, nhưng những lời chê bai đã khiến Steven trở nên sợ hãi đến mức không dám đến gần bất kì cô gái nào vì sợ bị xua đuổi. Cậu đành phải đợi một cô gái nào đó tiếp cận mình, nhưng chẳng có ai quan tâm đến Steven. Sự cô đơn đã khiến Steven cảm thấy tuổi xuân của mình bị đánh cắp, cũng như ghen tị và tức giận điên cuồng với những cặp đôi cùng tuổi.
Để tự xoa dịu nỗi đau, Steven vùi đầu vào học hành và nghiên cứu rồi tốt nghiệp thủ khoa trung học phổ thông, được nhận vào Đại học Creighton danh giá. Tại đây, cậu chọn học chuyên ngành Sinh vật học và tiếng Latin để thực hiện ước mơ trở thành một bác sĩ thú y. Năm Steven 20 tuổi, một người bạn cũ đã gọi điện cho Harper và nói rằng có một cô gái muốn hẹn hò với Steven. Người con gái đó chính là Sandy Betten - vợ của nạn nhân Duane sau này. Steven không thể tin vào tai mình vì Sandy là cô gái xinh đẹp nhất trường cấp 3 cậu theo học; bản thân Steven lúc đó cũng từng thầm yêu Sandy một thời gian rất dài nhưng chưa bao giờ đủ dũng khí nói ra.
Hai người nhanh chóng yêu nhau và Steven chưa bao giờ hạnh phúc đến như thế. Một thời gian ngắn sau đó, sự khác biệt giữa cả hai đã gây ra những mâu thuẫn khủng khiếp: Sandy - vốn là một cô gái xinh đẹp nhưng ham chơi, đã sớm bỏ học từ năm lớp 11 - lúc nào cũng muốn bạn trai bỏ học đại học để cưới mình, còn Steven lại coi trọng việc học và lúc nào cũng cố gắng thuyết phục bạn gái đợi chờ mình học xong, thậm chí còn cổ vũ cô theo học trường nghề.
Những tưởng mọi chuyện đã êm đẹp nhưng chỉ một thời gian sau, trong một lần tranh cãi, Steven đã nổi nóng và bóp cổ Sandy lúc xô xát. 2 tháng sau, khi cậu nghĩ rằng cô đã bớt giận dữ và quyết định liên lạc lại với người yêu, Steven nhận được tin sét đánh ngang tai: Sandy thực ra chưa bao giờ yêu cậu, và cô gái đang chuẩn bị kết hôn với một người đàn ông cao to, đẹp trai hơn Steven - người lúc nào cũng mặc cảm về ngoại hình. Nỗi uất hận vì bị bỏ rơi, cộng với nỗi căm tức và ghen tị dồn nén sau nhiều năm trong chàng trai cuối cùng cũng bùng nổ, để rồi sau đó, Steven đã mang súng đến tận nhà bạn gái cũ, dọa bắn hạ tất cả mọi người, nhưng rồi khi đối diện với người con gái cậu vẫn còn yêu, chàng thanh niên điên tình đã không thể nổ súng.
Sau khi bị bắt và phải ngồi tù vài năm, Steven được thả tự do nhưng vì đầu óc bất ổn, hắn bắt đầu lập mưu trả thù. Đầu tiên, hắn gửi những bức vẽ ghê rợn đến nhà tình cũ, gọi điện quấy rối liên tục và bám theo đôi vợ chồng cả ngày. Khi nhận ra rằng cả Duane lẫn Sandy đều không mấy bận tâm đến những trò quấy rối của hắn, Steven quyết định đi xa hơn. Cảnh sát suy luận rằng hắn ăn cắp chất độc ở nơi làm việc, lẻn vào nhà chị Sandy, pha thuốc độc vào can nước chanh.
Sau khi khám xét nhà của đối tượng, các điều tra viên tìm thấy bằng chứng Steven đã thử nghiệm DMN trên động vật, cùng hai chai DMN rỗng. Steven bị bắt giữ 1 tháng sau khi anh Duane và bé Chad thiệt mạng. Người Steven muốn hại chết nhất là chị Sandy thì lại không hề hấn gì, vì chị vốn rất ghét món uống này và thường chỉ pha cho chồng con.
Steven đã sống tổng cộng 11 năm trong điên loạn để đợi thi hành án để rồi chết trong buồng giam vì đau tim.
Huyền Thi (Tổng hợp)